Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Ngày hạnh phúc


Cả ngôi trường vẫn còn nhắm mắt –im lìm – chiếc xe nằm cô đơn giữa sân  – líu ríu tiếng người,tiếng chân. Đã đủ số người – Không có tiếng cười – chiếc xe từ từ lăn bánh...
Vẫn im lặng như thế - có người khép mắt,có lẽ còn mơ màng giấc mộng- nhưng có người lại mở to mắt,chắc nghĩ về Em.Tôi cũng thế - miên man về Em- bất chợt lầm rầm lời khấn nguyện,xin cho Em được cứu sống.Trái tim của Em sao không giống mọi người- để phải nhọc nhằn sau mỗi hơi thở- lồng ngực cứ oằn lên –đau đớn khôn nguôi..
Cổng bệnh viện đã hiện ra,hai chữ Tâm Đức làm cho tôi cảm giác an lòng hơn . Xuống xe, nghe như tiếng hỏi của ai đó : Có ăn sáng không? Uh, ăn sáng làm sao cho máu được .Thì thôi vậy- tất cả cùng im lặng bước vào - Bước đến nơi hướng dẫn – những câu hỏi được trả lời -trọn vẹn- Lại bước tiếp..đã đến phòng Em. Mọi người đều hồi hộp..Em nằm đó - xanh như tàu lá - thân người mỏng manh - dính sát nệm – Bất chợt có tiếng nấc – của mình hay của ai? Nhìn lên,cô giáo trẻ nước mắt vòng quanh mi..Thương ơi!! Cầm tay Em..bàn tay lạnh giá- gầy guộc.Tôi vội chạy ra – vỡ vụn tiếng khóc...
Lại những thủ tục - mười người đi với đủ các nhóm máu – Em thuộc nhóm O- May quá tôi cũng nhóm máu O- Thế là tôi được chọn cùng với một cô giáo nữa – Một niềm vui len lỏi vào hồn- Cứ mỗi lần làm công việc nhỏ nhoi này,một cảm giác nhẹ nhàng –thanh thản lại đến .Thanh toán tiền xét nghiệm máu xong,bước vào căn phòng lạnh toát-một chút hồi hộp khi đưa tay – Có ai đó hỏi khẽ : Cô đã hiến máu bao giờ chưa? Lần thứ 25...rồi thôi..
Bước ra khỏi phòng , cô giáo ở phòng bên cũng vừa xong . Có mệt lắm không cô? Bình thường thôi, em thế nào ? Dạ,cũng bình thường.Ừ, mọi việc đều bình thường thôi..Cười với nhau đủ để thấy hạnh phúc .Xuống phòng đợi, chao ôi , ở đâu đông người thế..Thì ra, những thân nhân của người bịnh nghe có cả đoàn thầy cô giáo hiến máu cứu học trò- có người xuống xem- có người xuống xin máu cho con em –Lại một việc làm ngoài dự tính – Hai em máu A , giúp bé ở Bình Thuận, những thầy cô  máu B giúp bé ở Huế ...Lại thủ tục , các thầy cô cứ ra về, bao giờ xếp lịch mổ sẽ thông báo để lên cho máu...Chao ôi! Lại phải đi lần nữa để cho máu hả cô, đi với ai, xa quá cô ạ! Có 100 cây số mà xa..tiếng hỏi,tiếng đáp...nghe mơ hồ - thôi thì cứu người mà.Ráng lên nhé,cô đi cùng..Bỗng có tiếng người gọi..cô giáo ơi, sữa bánh bồi dưỡng cô để quên kìa .Uh, quay lại khẽ khàng nâng túi quà đặt vào tay mẹ Em,hãy để bồi dưỡng cho Em.Từ trong đáy lòng tôi nghĩ chắc chắn em sẽ khỏe – về tiếp tục đi học nhé Em!!
Con đường về ngắn lại – cảm giác mệt mỏi sau chặng đường – một ngày thật ý nghĩa –Cô giáo trẻ chồm qua vai thì thầm : Cô ơi! Em vui quá,chưa bao giờ em tham gia một chuyến đi hạnh phúc như thế ,em mới ra trường,bài học thầy cô đem đến cho em thật quý......Em yêu cô!!! Tiếng cười vang vang......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét