Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Cành hoa nhựa


20/11 lại về trong nỗi niềm day dứt – tôi nhớ về em – nhớ thật nhiều – và nước mắt cứ chực trào ra…Giờ em nơi đâu –dù bất cứ nơi nào – cũng cầu mong em được hạnh phúc – sống trong tình yêu thương…em nhé!!!
Tôi vẫn còn nhớ rõ – em là một học trò nhút nhát – bé teo-chỉ có đôi mắt to, tròn nhưng u buồn .Em mất mẹ từ sớm, tuổi thơ em đầy những nhọc nhằn ..Em lớn lên như cây hoang dại,chẳng cần chăm sóc..cứ thế mà vươn trong nắng gió.Bố biền biệt một  năm chỉ về một hai lần vì bận chuyện mưu sinh..Hai anh em cùng một bà nội già yếu nương tựa lẫn nhau . Tôi dạy lớp em vì cô giáo nghỉ hộ sản. Nhớ ngày đầu bước vào lớp – Một khuôn mặt xanh xao với đôi mắt to nhìn tôi và nói : Cô ơi , mặt cô dính mực kìa..và em cười , nụ cười thật tươi…Tôi quý em vì nụ cười hồn nhiên, trong trẻo mà suốt những tháng dạy lớp em, hiếm hoi mới nhìn thấy em cười..Ngòai giờ học – em còn đi nhặt những bao ni lông bán để chi dùng cho việc ăn sáng của hai anh em .Thương em vất vả - tôi cũng sẻ chia cùng em từng cây viết , cuốn tập, bộ quần áo…Cuộc sống thiếu thốn nhưng em chẳng nghỉ học bao giờ .Có những hôm đến lớp muộn – quần áo nhàu nát– khuôn mặt bơ phờ - buổi sáng , trước giờ học em tranh thủ đi nhặt ít bọc ni lông ,chất đầy trong chiếc cặp cũ nát – Nhìn em, đứt ruột ,tôi thương để dành sẵn lúc gói xôi, khi ổ bánh mì , cái bánh tét, bánh ú…để đưa em trước lúc em vào học…
Rồi ngày 20/11 lại đến , học sinh háo hức với những phong trào thi đua. Riêng em vẫn thế, lặng lẽ - âm thầm – dáng nhỏ nhoi đến nao lòng .Vì là điểm trường lẻ nên không tổ chức lễ, học sinh được nghỉ ngày 20/11. Các em nhao nhao : làm sao tặng quà cho cô ,hả cô ?? Ừ, suốt tuần qua các em đã tặng cho cô rất nhiều điểm 10 .Quá đủ - những nụ cười rạng rỡ trên những khuôn mặt thơ ngây –Ôi!! Yêu biết bao nhiêu – đám học trò thân thương…
Ngày 20/11 trôi qua, dư vị vẫn còn đọng lại qua những bông hoa tươi thắm .Tôi lại tiếp tục công việc của mình –Đến lớp – điểm danh em vắng mặt – Chưa kịp hỏi lý do, bạn lớp trưởng rụt rè bước lên – trên tay em một cành hoa nhựa màu vàng nhạt – thật cũ kỉ  ..Chậm rãi em thưa : Cô ơi,S ốm rồi – chiều kia đi học về , cơn mưa như thế mà nó vẫn đi lụm bọc cô ơi , được ít lắm có 500 hà .Sáng hôm qua nó nhịn ăn sáng rủ em đi mua hoa cho cô . Hoa mắc ác cô à, chẳng có cành hoa nào 500 đồng ..Cô biết không ? em và nó năn nỉ mãi bà đó nói có cành hoa nhựa hơi cũ một chút ,bả bán “ghẻ” cho .Nó mừng muốn chết, lụm ngay bông hoa . Xong , nó về nhà ,giờ bịnh rồi cô ơi, bà nội nó nói “Ai biểu dầm mưa , rồi nhịn ăn sáng, cho đáng đời … “ Cô ơi, cô ơi !! Tiếng gọi của cậu học trò làm tôi bừng tỉnh , nước mắt rơi lã chã – không ngăn được ..Câu học trò đưa tôi một mảnh giấy : Cô ơi, bạn S chúc mừng cô 20/11 . Tay run run tôi mở tờ giấy : “ Cô là càng hoa của em, không bao giờ hóe ngen cô “…Giờ thì tôi không thể ngăn được cơn lũ nước mắt, cả lớp sụt sùi theo cô giáo…S ơi !!cả cuộc đời chèo đò này tôi nợ em..
PB160005
Một tuần sau bà nội em bị té, không ai biết nên nằm chết bên bếp .Em như tàu lá héo rũ – khuôn mặt thất thần . Sau ngày bà mất ,ba đưa hai anh em đi đâu không ai biết , em chỉ kịp nói với bạn lớp trưởng lời chào cô , em luôn nhớ cô…Từ đó tôi không còn biết gì về em , nhưng mỗi năm đến ngày 20/11, tôi lại cầm lấy bông hoa nhựa ,bông hoa đẹp nhất trong những bông hoa tôi đã có - nhìn và nhớ đến em- cũng tự nhủ lòng : Mình mãi mãi là bông hoa NHỰA của học sinh , không bao giờ héo, không chùng bước trước khó khăn ,luôn chắp cánh ước mơ cho các em…..và vẫn hy vọng rằng có một ngày nào đó được gặp lại em với dáng hình của một chàng trai trẻ …
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét