Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Ngày con vượt cạn

14:37 24 thg 11 2012Công khai107 Lượt xem 18 Hôm nay, con vượt cạn, Má đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt Con yêu ơi có biết!!! Má ước gì có thể gánh đỡ con, Cho con vơi cơn đau xé da thịt Nhìn con oằn người - môi cắn chặt - nước mắt rơi Đau xé lòng má... ....Người ta đi biển có đôi Con tôi đi biển mồ côi một mình... Qua cơn đau con lại mĩm cười Má ơi ! còn đau nhiều phải không má ?? Vâng ! con sẽ gắng, Không kêu la để không xấu hổ, Con bấu vào tay má, thở dốc từng hồi.. Giọt mồ hôi rịn trên vầng trán. Thương con đứt ruột, Ráng nhé con - Con yêu của má !! Thiên thần con sắp xuất hiện rồi Sẽ luôn tự hào vì con đó ............. Từng giây, từng phút chậm trôi qua, Những cơn đau không dứt ..con rũ rượi vào phòng.. vượt cạn.. Má cứ ngỡ ai đó bóp tim mình. Đứng - bước đi - ngồi xuống - đứng lên... Má loay hoay trong vòng lẩn quẩn Nhắm mắt - nguyện cầu tất cả các thần linh, Cho con má vượt biển được "vuông tròn". .....Đêm dần xuống Và rồi... Con được đẩy ra Trên chiếc giường,con cười nhìn má yếu đuối - xanh xao Nhưng hạnh phúc rạng ngời trên khuôn mặt Thiên thần nhỏ bé nằm bên cạnh, Còn yên nồng trong giấc ngủ say Thật tuyệt vời - Ngày hạnh phúc đời con Con đã làm mẹ !! Giọt nước mắt má dành cho con - con yêu hỡi.. Giọt nước mắt hạnh phúc ...... Lời bình (18)Nguồn trích (0)

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Quay về



Mưa – trắng trời – những hạt mưa – uốn lượn,nhảy múa theo từng cơn gió. Người đàn bà vẫn nhởn nhơ dưới trời mưa – chiếc áo dính vào da thịt – buồn buồn. Đi nữa hay quay về? Đã muốn đi sao còn nghĩ đến chuyện quay về ? Mặc mưa ầm ĩ – kệ gió thét gào..người đàn bà tiếp tục bước . Dáng mỏng manh , liêu xiêu..Khuôn mặt đầm đìa – nước mưa hay nước mắt...?
Nắng lên –những tia nắng mỏng manh rơi nhẹ trên mái tóc còn ướt đẫm nước mưa. Người đàn bà vẫn lầm lũi bước – vô định..Nhiều tia nhìn thương hại –mặc .Nhiều mắt ngó băn khoăn- mặc .Đoạn đường đã qua không hẳn gần nhưng cũng chẳng xa lắm. Người đàn bà nhẹ nhàng đưa tay ra sau búi mái tóc dài còn ươn ướt – hình như có tiếng thở dài rất nhẹ - của người đàn bà hay tiếng thở của thời gian..?
Chiều dần buông – những đám mây trôi dạt – vẽ vời. Một bóng người – cô độc – mắt mở to, nhưng chẳng nhìn thấy gì trên đường đi . Mất thị giác – mất cảm giác – mất tri giác..Trơ trọi đến lạ thường..Hình như có một vầng sáng nhỏ - le lói trong hồn ..Bóng người vẫn đi- chuệch choạc – nhẹ tênh..Lửng lơ một giọng hát- mơ hồ...Ôm lòng đêm,nhìn vầng trăng mới về , nhớ chân giang hồ,ôi phù du.. từng tuổi xuân đã già..đời người như gió qua..
Đêm xuống – những ngọn đèn hắt hiu – ngả bóng...Đi về đâu hỡi em, khi trong lòng không chút nắng....Một tiếng cười khảy-vỡ vụn trong đêm .Người đàn bà giật mình... Sựng lại – Ta làm gì thế này? Ra khỏi nhà trong cơn mưa để tránh làm đau cho nhau .Có lẽ đã nguôi ngoai rồi - Ừ ! thì về nhé – có ai đợi ? có ai trông?
Con đường về- sao bỗng dài đến lạ - chân bước rã rời .Đường phố vắng tênh...Không còn ai ,đường về ôi quá dài,những đêm xa người...chén rượu cay,một đời tôi uống hoài trả lại từng tin vui , cho nhân gian chờ đợi...Quay về - để một đời lại nhấm nháp chén rượu cay – cho mặn đắng nước mắt- cho hao gầy con tim, quắt queo đến nao lòng..Quay về - để vẫn là một người đàn bà đúng nghĩa –trơn tru với đời...



Ngôi nhà đã hiện ra – cổng vẫn mở -nhưng sao im lìm quá .Một bóng người đàn ông – chầm chậm –có tiếng nấc nghẹn ...Đã đi sao lại quay về? Tiếng khóc ùa vỡ - điếng lòng.Đôi tay dang rộng,người đàn bà nép mình..Tôi đã quay về......


Ảnh của ngocdiep
4000 
  • Trương Kim dung
    người đi đi mãi không về
    người về giang rộng vòng tay ôm người .
    • ngocdiep
      Tay nào ôm siết một đời
      Sao hòai trống vắng..chơi vơi ..hỡi người!!!
      Buổi sáng tràn ngập nắng ấm nhé
  • BiNa Nguyễn
    Đọc bài của cô sao thấy lòng buồn quá, nghe chơi vơi vụn vỡ, nát cả con tim! Đôi khi ta phải sựng lại, tự hỏi mình" "Ta làm gì thế này?" Ta làm đau ..
    • ngocdiep
      Em và cô - đôi khi có những nỗi buồn giống nhau - có lẽ trái tim mềm yếu quá, dễ bị tổn thương....Uh , ngày mai nắng lên, một chút ấm áp cho em và cho cô nhé...Đêm bình yên!!
  • Người dùng Yahoo!
    • Người dùng Yahoo!
    • 15:38 13 thg 9 2012
    Đi về đâu hỡi em
    Bước chân không chờ ai đón...
    Một đời em mãi lang thang...
    Đi trong băng giá đau thương...
    Rồi đời sẽ vui sẽ yêu
    khi đời mang đến một cành hoa giữa tâm hồn !
    • ngocdiep
      Xin cám ơn một cành hoa giữa tâm hồn - đủ để bước chân quay về không lạnh lẽo ,hoang vu .Chúc một tối an lành
  • PAULTUAN
    chúc chiều chủ nhật vui vẻ
  • VU GIANG
    Đã đi rồi lại quay về
    Là sân si vẫn nằm kề bên ta.
    • ngocdiep
      Con người là vậy mà,phải ko bạn? Ngày mới,niềm vui mới..
  • Ngày mai trời lại sáng
    Giaạn với hờn trong lòng đau khôn tả
    Dưới đường mưa chân biết bước về đâu
    Mưa dàn dạt trôi đi giọt lệ sầu
    Lòng mông lung như bước chân vô ..
    • ngocdiep
      Ui chao,bạn chuyển thể hay ghê,cám ơn nhé..Có cùng nỗi lòng ? chúc ngày mai trời lại sáng...
  • Lam hoai Thu thuy
    Bài viết hay kết thúc có hậu..!
    • ngocdiep
      Cám ơn đã dừng chân- ai cũng mong muốn có một lối để quay về,phải ko ạ! ngày mới nhiều điều mới nhé
  • Thuyhung30475
    Ui để lại nhiều suy nghĩ quá!
    • ngocdiep
      Suy nghĩ ít thôi kẻo chóng già .Cám ơn đã ghé,chúc ngày mới nhiều niềm vui
  • NGÔ THÁI
    Bài tản văn để lại người đọc nhiều suy ngẫm....Cám ơn đã ghé thăm và chia sẻ cảm xúc qua lời commen.Chúc ngủ ngon
    • ngocdiep
      Rất vui có thêm những bè bạn - nỗi buồn được chia sẻ vơi đi một nửa rồi,chúc ngày mới vui khỏe
  • Nguyễn hải Định Nguyenhaidinhpt
    Cái phác thảo này là cảnh THẬT hay ẢO? Dù là cảnh nào thì.....
    cuối cùng vẫn có một vòng tay đón đợi.
    Chúc bạn hạnh phúc!
    • ngocdiep
      Bạn ơi,dù thật hay ảo thì đó cũng là điều mong muốn của mọi người trong cảnh đó , phải không bạn? Chúc đêm bình yên
Tải thêm nhận xét

Cành hoa nhựa


20/11 lại về trong nỗi niềm day dứt – tôi nhớ về em – nhớ thật nhiều – và nước mắt cứ chực trào ra…Giờ em nơi đâu –dù bất cứ nơi nào – cũng cầu mong em được hạnh phúc – sống trong tình yêu thương…em nhé!!!
Tôi vẫn còn nhớ rõ – em là một học trò nhút nhát – bé teo-chỉ có đôi mắt to, tròn nhưng u buồn .Em mất mẹ từ sớm, tuổi thơ em đầy những nhọc nhằn ..Em lớn lên như cây hoang dại,chẳng cần chăm sóc..cứ thế mà vươn trong nắng gió.Bố biền biệt một  năm chỉ về một hai lần vì bận chuyện mưu sinh..Hai anh em cùng một bà nội già yếu nương tựa lẫn nhau . Tôi dạy lớp em vì cô giáo nghỉ hộ sản. Nhớ ngày đầu bước vào lớp – Một khuôn mặt xanh xao với đôi mắt to nhìn tôi và nói : Cô ơi , mặt cô dính mực kìa..và em cười , nụ cười thật tươi…Tôi quý em vì nụ cười hồn nhiên, trong trẻo mà suốt những tháng dạy lớp em, hiếm hoi mới nhìn thấy em cười..Ngòai giờ học – em còn đi nhặt những bao ni lông bán để chi dùng cho việc ăn sáng của hai anh em .Thương em vất vả - tôi cũng sẻ chia cùng em từng cây viết , cuốn tập, bộ quần áo…Cuộc sống thiếu thốn nhưng em chẳng nghỉ học bao giờ .Có những hôm đến lớp muộn – quần áo nhàu nát– khuôn mặt bơ phờ - buổi sáng , trước giờ học em tranh thủ đi nhặt ít bọc ni lông ,chất đầy trong chiếc cặp cũ nát – Nhìn em, đứt ruột ,tôi thương để dành sẵn lúc gói xôi, khi ổ bánh mì , cái bánh tét, bánh ú…để đưa em trước lúc em vào học…
Rồi ngày 20/11 lại đến , học sinh háo hức với những phong trào thi đua. Riêng em vẫn thế, lặng lẽ - âm thầm – dáng nhỏ nhoi đến nao lòng .Vì là điểm trường lẻ nên không tổ chức lễ, học sinh được nghỉ ngày 20/11. Các em nhao nhao : làm sao tặng quà cho cô ,hả cô ?? Ừ, suốt tuần qua các em đã tặng cho cô rất nhiều điểm 10 .Quá đủ - những nụ cười rạng rỡ trên những khuôn mặt thơ ngây –Ôi!! Yêu biết bao nhiêu – đám học trò thân thương…
Ngày 20/11 trôi qua, dư vị vẫn còn đọng lại qua những bông hoa tươi thắm .Tôi lại tiếp tục công việc của mình –Đến lớp – điểm danh em vắng mặt – Chưa kịp hỏi lý do, bạn lớp trưởng rụt rè bước lên – trên tay em một cành hoa nhựa màu vàng nhạt – thật cũ kỉ  ..Chậm rãi em thưa : Cô ơi,S ốm rồi – chiều kia đi học về , cơn mưa như thế mà nó vẫn đi lụm bọc cô ơi , được ít lắm có 500 hà .Sáng hôm qua nó nhịn ăn sáng rủ em đi mua hoa cho cô . Hoa mắc ác cô à, chẳng có cành hoa nào 500 đồng ..Cô biết không ? em và nó năn nỉ mãi bà đó nói có cành hoa nhựa hơi cũ một chút ,bả bán “ghẻ” cho .Nó mừng muốn chết, lụm ngay bông hoa . Xong , nó về nhà ,giờ bịnh rồi cô ơi, bà nội nó nói “Ai biểu dầm mưa , rồi nhịn ăn sáng, cho đáng đời … “ Cô ơi, cô ơi !! Tiếng gọi của cậu học trò làm tôi bừng tỉnh , nước mắt rơi lã chã – không ngăn được ..Câu học trò đưa tôi một mảnh giấy : Cô ơi, bạn S chúc mừng cô 20/11 . Tay run run tôi mở tờ giấy : “ Cô là càng hoa của em, không bao giờ hóe ngen cô “…Giờ thì tôi không thể ngăn được cơn lũ nước mắt, cả lớp sụt sùi theo cô giáo…S ơi !!cả cuộc đời chèo đò này tôi nợ em..
PB160005
Một tuần sau bà nội em bị té, không ai biết nên nằm chết bên bếp .Em như tàu lá héo rũ – khuôn mặt thất thần . Sau ngày bà mất ,ba đưa hai anh em đi đâu không ai biết , em chỉ kịp nói với bạn lớp trưởng lời chào cô , em luôn nhớ cô…Từ đó tôi không còn biết gì về em , nhưng mỗi năm đến ngày 20/11, tôi lại cầm lấy bông hoa nhựa ,bông hoa đẹp nhất trong những bông hoa tôi đã có - nhìn và nhớ đến em- cũng tự nhủ lòng : Mình mãi mãi là bông hoa NHỰA của học sinh , không bao giờ héo, không chùng bước trước khó khăn ,luôn chắp cánh ước mơ cho các em…..và vẫn hy vọng rằng có một ngày nào đó được gặp lại em với dáng hình của một chàng trai trẻ …
  

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Đêm u tịch


Ta đã nghe
Tĩnh mịch của đêm.
Khao khát cháy lòng
Tiếng rên rỉ của côn trùng
Hay
Thân xác oằn lên- những hoan lạc...
Nghiêng ngã đất trời..
Chếch choáng bước chân người..
Ta đã thấy
Nhấp nhô của sóng
Biển đêm dữ dội
Gào thét , đẩy xô cuồng loạn
Hay
Tiếng lòng rêu rao -những thổn thức
Lạnh lẽo hoang vu
Giọt nước mằn  mặn môi...
Và ta muốn
Xé tan màn đêm u tịch
Cởi trói thân xác nhớp nhơ
Để ta..
Tan biến vào hư không..
Thôi đành...một kiếp người...

Ngày hạnh phúc


Cả ngôi trường vẫn còn nhắm mắt –im lìm – chiếc xe nằm cô đơn giữa sân  – líu ríu tiếng người,tiếng chân. Đã đủ số người – Không có tiếng cười – chiếc xe từ từ lăn bánh...
Vẫn im lặng như thế - có người khép mắt,có lẽ còn mơ màng giấc mộng- nhưng có người lại mở to mắt,chắc nghĩ về Em.Tôi cũng thế - miên man về Em- bất chợt lầm rầm lời khấn nguyện,xin cho Em được cứu sống.Trái tim của Em sao không giống mọi người- để phải nhọc nhằn sau mỗi hơi thở- lồng ngực cứ oằn lên –đau đớn khôn nguôi..
Cổng bệnh viện đã hiện ra,hai chữ Tâm Đức làm cho tôi cảm giác an lòng hơn . Xuống xe, nghe như tiếng hỏi của ai đó : Có ăn sáng không? Uh, ăn sáng làm sao cho máu được .Thì thôi vậy- tất cả cùng im lặng bước vào - Bước đến nơi hướng dẫn – những câu hỏi được trả lời -trọn vẹn- Lại bước tiếp..đã đến phòng Em. Mọi người đều hồi hộp..Em nằm đó - xanh như tàu lá - thân người mỏng manh - dính sát nệm – Bất chợt có tiếng nấc – của mình hay của ai? Nhìn lên,cô giáo trẻ nước mắt vòng quanh mi..Thương ơi!! Cầm tay Em..bàn tay lạnh giá- gầy guộc.Tôi vội chạy ra – vỡ vụn tiếng khóc...
Lại những thủ tục - mười người đi với đủ các nhóm máu – Em thuộc nhóm O- May quá tôi cũng nhóm máu O- Thế là tôi được chọn cùng với một cô giáo nữa – Một niềm vui len lỏi vào hồn- Cứ mỗi lần làm công việc nhỏ nhoi này,một cảm giác nhẹ nhàng –thanh thản lại đến .Thanh toán tiền xét nghiệm máu xong,bước vào căn phòng lạnh toát-một chút hồi hộp khi đưa tay – Có ai đó hỏi khẽ : Cô đã hiến máu bao giờ chưa? Lần thứ 25...rồi thôi..
Bước ra khỏi phòng , cô giáo ở phòng bên cũng vừa xong . Có mệt lắm không cô? Bình thường thôi, em thế nào ? Dạ,cũng bình thường.Ừ, mọi việc đều bình thường thôi..Cười với nhau đủ để thấy hạnh phúc .Xuống phòng đợi, chao ôi , ở đâu đông người thế..Thì ra, những thân nhân của người bịnh nghe có cả đoàn thầy cô giáo hiến máu cứu học trò- có người xuống xem- có người xuống xin máu cho con em –Lại một việc làm ngoài dự tính – Hai em máu A , giúp bé ở Bình Thuận, những thầy cô  máu B giúp bé ở Huế ...Lại thủ tục , các thầy cô cứ ra về, bao giờ xếp lịch mổ sẽ thông báo để lên cho máu...Chao ôi! Lại phải đi lần nữa để cho máu hả cô, đi với ai, xa quá cô ạ! Có 100 cây số mà xa..tiếng hỏi,tiếng đáp...nghe mơ hồ - thôi thì cứu người mà.Ráng lên nhé,cô đi cùng..Bỗng có tiếng người gọi..cô giáo ơi, sữa bánh bồi dưỡng cô để quên kìa .Uh, quay lại khẽ khàng nâng túi quà đặt vào tay mẹ Em,hãy để bồi dưỡng cho Em.Từ trong đáy lòng tôi nghĩ chắc chắn em sẽ khỏe – về tiếp tục đi học nhé Em!!
Con đường về ngắn lại – cảm giác mệt mỏi sau chặng đường – một ngày thật ý nghĩa –Cô giáo trẻ chồm qua vai thì thầm : Cô ơi! Em vui quá,chưa bao giờ em tham gia một chuyến đi hạnh phúc như thế ,em mới ra trường,bài học thầy cô đem đến cho em thật quý......Em yêu cô!!! Tiếng cười vang vang......