Mưa – trắng trời – những hạt mưa – uốn lượn,nhảy múa theo từng cơn gió. Người đàn bà vẫn nhởn nhơ dưới trời mưa – chiếc áo dính vào da thịt – buồn buồn. Đi nữa hay quay về? Đã muốn đi sao còn nghĩ đến chuyện quay về ? Mặc mưa ầm ĩ – kệ gió thét gào..người đàn bà tiếp tục bước . Dáng mỏng manh , liêu xiêu..Khuôn mặt đầm đìa – nước mưa hay nước mắt...?
Nắng lên –những tia nắng mỏng manh rơi nhẹ trên mái tóc còn ướt đẫm nước mưa. Người đàn bà vẫn lầm lũi bước – vô định..Nhiều tia nhìn thương hại –mặc .Nhiều mắt ngó băn khoăn- mặc .Đoạn đường đã qua không hẳn gần nhưng cũng chẳng xa lắm. Người đàn bà nhẹ nhàng đưa tay ra sau búi mái tóc dài còn ươn ướt – hình như có tiếng thở dài rất nhẹ - của người đàn bà hay tiếng thở của thời gian..?
Chiều dần buông – những đám mây trôi dạt – vẽ vời. Một bóng người – cô độc – mắt mở to, nhưng chẳng nhìn thấy gì trên đường đi . Mất thị giác – mất cảm giác – mất tri giác..Trơ trọi đến lạ thường..Hình như có một vầng sáng nhỏ - le lói trong hồn ..Bóng người vẫn đi- chuệch choạc – nhẹ tênh..Lửng lơ một giọng hát- mơ hồ...Ôm lòng đêm,nhìn vầng trăng mới về , nhớ chân giang hồ,ôi phù du.. từng tuổi xuân đã già..đời người như gió qua..
Đêm xuống – những ngọn đèn hắt hiu – ngả bóng...Đi về đâu hỡi em, khi trong lòng không chút nắng....Một tiếng cười khảy-vỡ vụn trong đêm .Người đàn bà giật mình... Sựng lại – Ta làm gì thế này? Ra khỏi nhà trong cơn mưa để tránh làm đau cho nhau .Có lẽ đã nguôi ngoai rồi - Ừ ! thì về nhé – có ai đợi ? có ai trông?
Con đường về- sao bỗng dài đến lạ - chân bước rã rời .Đường phố vắng tênh...Không còn ai ,đường về ôi quá dài,những đêm xa người...chén rượu cay,một đời tôi uống hoài trả lại từng tin vui , cho nhân gian chờ đợi...Quay về - để một đời lại nhấm nháp chén rượu cay – cho mặn đắng nước mắt- cho hao gầy con tim, quắt queo đến nao lòng..Quay về - để vẫn là một người đàn bà đúng nghĩa –trơn tru với đời...
người về giang rộng vòng tay ôm người .
Bước chân không chờ ai đón...
Một đời em mãi lang thang...
Đi trong băng giá đau thương...
Rồi đời sẽ vui sẽ yêu
khi đời mang đến một cành hoa giữa tâm hồn !
Là sân si vẫn nằm kề bên ta.
Dưới đường mưa chân biết bước về đâu
Mưa dàn dạt trôi đi giọt lệ sầu
Lòng mông lung như bước chân vô ..
cuối cùng vẫn có một vòng tay đón đợi.
Chúc bạn hạnh phúc!